Sáng nay chở con đi học qua 1 ngã năm gần nhà, hệ thống đèn xanh đỏ tự nhiên trở chứng không làm việc, giao thông trở nên hỗn loạn, hầu như mạnh ai nấy chạy, thật nguy hiểm, trong vòng ít phút đã xảy ra mấy vụ va quệt xe.
Lúc này mới thấy giá trị của cái bình thường hằng ngày, hệ thống đèn giao thông, cũng như nhiều cái bình thường khác trong cuộc sống, khi nó mất đi!
Ngẫm lại, đèn giao thông chính là kỷ luật. Và mặt phải của kỷ luật đôi khi khắt khe - đáng ghét, nhưng ít ai để ý đến mặt trái hạnh phúc tốt đẹp của nó. Nhiều người đã trả giá cao cho mình và gây hại cho người khi vượt qua đèn đỏ, một biểu tượng của kỷ luật.
Đọc được thông tin đâu đó, vào lúc 2 giờ sáng, tại 1 ngã tư vắng vẻ, xe ô tô vẫn dừng lại trước đèn đỏ, mặc dù không có ông police nào, hệ thống máy quay không thể ghi lại số xe vì trời quá tối. Nhưng người ta vẫn dừng xe trước đèn đỏ. Đó là nước Đức. Có lẽ vì vậy, nền văn hóa - kinh tế - khoa học - kỹ thuật của Đức rất phát triển, đứng hàng đầu châu Âu và thế giới.
Nido Qubein đã nói 1 câu quá hay, đọc 1 lần là nhớ mãi "Cái giá của kỷ luật bao giờ cũng rẻ hơn nỗi đau của sự hối tiếc!"
Có lần tôi vượt qua đèn đỏ, đã rất lâu, đó là 1 vết thương, một bài học nhắc nhở. Đọc câu này càng thêm thấm thía!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét