Huế lúc này đã nhiều nhà cửa, xe cộ, con người … hơn trước
đây. Bây giờ, người ta nấu ăn bằng bếp gas, bếp điện, bếp từ, … không còn dùng
củi, lá khô quanh vườn để đốt nên không còn làn khói tỏa lan trên xóm nhỏ mỗi
khi chiều về. Xóm nhỏ bây giờ cũng đã thành xóm lớn, nhà tầng xếp lớp, vườn cây
xanh dần thu hẹp và nhiều khu vườn đã biến mất. Các cô gái có lẽ không còn lang
thang dạo bước bâng quơ trên các con phố đầy cây me, cây bàng nữa … họ lướt
internet, chat, facebook, shopping … khi buồn. Các chàng trai bây giờ có lẽ
không còn ôm guitare ngồi bên cửa sổ hát lên bày tỏ tâm tình, các bạn ấy rất
giỏi tận dụng công nghệ. Những chiếc xích lô cũ kỹ khi đạp kêu cọt kẹt một thời
được thay bằng taxi đủ thương hiệu xanh đỏ tím vàng.
Tuy nhiên, đâu đó, sự lãng mạn vẫn còn. Sự yên tĩnh và các
dòng sông vẫn còn, nước vẫn chảy và có những con đò. Là đời sống vẫn còn, trẻ thơ vẫn vui đùa
quanh xóm dưới ánh đèn đường mỗi sập tối với các trò chơi khác trước.
Bạn đọc nhé, một vài ký ức về Huế được ghi qua bài thơ “Tĩnh
Vật” tôi viết và đăng tạp chí Kiến Thức Ngày Nay, số 08/1989.
Tĩnh vật
Ngoài khung cửa là Huế chiều,
Là con đường bình yên, hàng me lá xanh, hàng bàng lá đỏ
Là cô thiếu nữ buồn, dạo bước bâng quơ
Ngoài khung cửa là Huế chiều,
Những tia nắng cuối cùng đột nhiên òa vỡ
Đàn chim sẻ về ríu rít gọi quanh …
Ngoài khung cửa là Huế chiều,
Là sự tĩnh lặng của cây cối, là tiếng nói cười của trẻ thơ
Là tiếng xe cọt kẹt của bác xích lô già sau một ngày còng
lưng mệt mỏi
Ngoài khung cửa là Huế chiều,
Có ai đó ngồi ôm đàn hát lên bày tỏ
Có làn khói tỏa lan trên xóm nhỏ thanh bình
Ngoài khung cửa là Huế chiều,
Là đời sống, là dòng sông âm thầm trôi chảy
Là tôi, ngồi bên em, lặng nghe ngày trôi qua mà không hay
...
Bửu Đông, Huế, VN